Lê Tuấn Anh
9.2013

Ngày xưa, lúc còn nông nổi
Cũng a dua theo đám đông
Gật gù nghe nhạc thính phòng
Mà chẳng hiểu gì Sonat
Chẳng mấy khi nghe quan họ
Mây trôi bèo dạt
Nghe cải lương, nhạc "sến" vội lắc đầu
Chỉ đến khi tóc xao xác đổi màu
Ngậm ngùi nhìn mưa lã chã
Hay một chiều, ở nơi xa..xứ lạ
Mới hay "sến" rất ngọt ngào
Nghe lời hát, giai điệu mà cứ thấy nao nao
Lệ hoen mi cảm xúc
Tuồng cải lương xưa lâm ly, vinh, nhục
Lời lẽ ngẫm ra, sao hay đến khôn cùng
Lan và Điệp đâu chỉ có chuông rung
Ca từ như có thơ trong đó
Opera của mắt xanh mũi lõ
Nghe cũng hay hay, khốn nỗi, chẳng hiểu gì
Dàn giao hưởng thật khủng, rất chính quy
Lại chẳng mấy lọt tai, khi Việt Nam thuần nông, mần lúa
Giọng hát Ngọc Sơn sao mà nghe chan chứa
Lòng Mẹ, Tình Cha...ấm áp tình quê
Thương cái lối đi, về
Chiếc áo bà ba, mùa bông điên điển
Vẫn vang xa đêm đèn dầu thiếu điện
Ai hát nghêu ngao Dạ cổ hoài lang
Rượu đế nhà nghèo đã hơn thứ rượu vang
Đem về từ hải ngoại
Có nhiều bài hát ngày xưa, ngày nay phối lại
Như thấy mới hơn, cũng rất ngọt ngào
Có lẽ mình...văn hóa không cao
Học vấn nhì nhằng đôi bằng đại học
Trót yêu thương những gì thô, mộc
Chẳng dám sành điệu bằng ai
Thích bông mướp, bông lài
Và nghe chèo, cải lương, nhạc sến...


Lê Tuấn Anh

Theo tiepthigiadinh.com.vn