Ngọc Dung
tháng 7/2009

Hôm qua chủ nhật ..buồn, không biết làm gì nên mở karaoke ra nghêu ngao hát. Sau một hồi những bài ...linh tinh thì muốn hát lại bài Tình ca của Phạm Duy. Bài hát mẹ đã dạy cho hát, khi mình hình như là mới vào lớp 1.

Tình Ca, nhạc Phạm Duy, Thái Thanh trình bày



Tôi yêu tiếng nước tôi,
Từ khi mới ra đời, người ơi!
Mẹ hiền ru những câu xa vời.
À à ơi! Tiếng ru muôn đời!

Hồi bé thì làm sao hiểu được những gì nhạc sĩ Phạm Duy gởi gắm vào bài hát. Thích bài hát vì mẹ dạy, vì âm điệu khi đó nghe quá đỗi dịu dàng, khi lớn thêm một chút và bây giờ thì thấy sao mà tha thiết! Và cứ thế, hát thuộc lòng "khóc cười theo mệnh nước nổi trôi" hay "một yêu câu hát chuyện Kiều" mà chẳng hiểu mệnh nước là gì với lại tại sao câu Kiều lại...lẳng lơ như tiếng sáo diều làng ta"... May ra thì hiểu được cô gái bên nhà được yêu vì miệng xinh ăn nói mặn mà có duyên!

Mẹ chỉ dạy cho đọan thứ nhất. Có lẽ mẹ cũng không thuộc đọan 2, đọan 3. Sau đó, ba mua về một cái máy quay đĩa với vô số dĩa hát. Trong đó có một dĩa bự (78 vòng) mà hai chị em rất thích nghe, có những bài Reo vang bình minh, Bạch đằng giang, Rừng Lạng Sơn, Tình ca...hình như do mấy cô Thái Thanh, Mộc Lan, Kim Tước ...hát, các nam ca sĩ thì không nhớ được ai, có lẽ có Hòai Bắc, Hòai Trung, Anh Ngọc...? Lúc đó hình như mới nghe được đọan 3 của bài Tình ca.

Nhạc sĩ Phạm Duy đã yêu tiếng nước tôi qua câu ru của mẹ, qua những câu Kiều trau chuốt của cụ Nguyễn Du,... giờ là đến yêu những con người nước tôi. Lời của đọan 3 thì dễ hiểu lắm, vì những bác nông phu, những bà mẹ quê với tấm áo nâu và đàn trâu trên cánh đồng là những hình ảnh quá quen thuộc. Và khi đã yêu những con người, những hình ảnh đơn sơ nhất ấy, làm sao không nhắc đến những anh hùng trong những trang sử vàng son của đất nước. Muôn đời và mai sau:

Tôi yêu biết bao người
Lý , Lê, Trần và còn ai nữa
Những anh hùng của thời xa xưa
Những anh hùng của một ngày mai...

Nhưng da diết nhất với mình, là đọan thứ hai, không biết đã được nghe từ hồi nào, lời hát về đất nước tôi:

Tôi yêu đất nước tôi
Nằm phơi phới bên bờ biển xanh
Ruộng đồng vun sóng ra Thái Bình
Nhìn trùng dương hát câu no lành

Đất nước tôi! Dãy Trường Sơn ẩn bóng hòang hôn
Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi
Đất nước tôi! Núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng,
Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi!

Tôi yêu những sông trường!
Biết ái tình ở giòng sông Hương
Sống no đầy là nhờ Cửu Long
Máu sông Hồng đỏ vì chờ mong

Người yêu thế giới mịt mùng
Cùng tôi ôm ấp ruộng đồng Việt Nam
Làm sao chắp cánh chim ngàn
Nhìn Trung Nam Bắc kết hàng mến nhau.

Cả một dải đất chữ S với bao nhiêu sông núi thân yêu cùng với đặc điểm vùng miền, cứ như một bài địa lý tổng hợp, được gói gọn vào trong những câu hát- Một khúc hát tuyệt vời, yêu dấu ca ngợi biết chừng nào đất nước Việt Nam! Xin cám ơn Nhạc sĩ Phạm Duy!

Chiều hôm qua, khi hát đến đọan thứ hai, một nỗi ray rức chợt đến và rồi cứ miên man, miên man.... Mình đã tự hỏi những gì nhạc sĩ Phạm Duy viết, hiện giờ và mai sau có còn được như vậy nữa không.

Người dân nước mình có còn được nhìn trùng dương hát câu no lành nữa không? Các chàng trai xứ Quảng :

Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng

Có còn:

.. bơi thuyền đi đánh cá (Quê hương – Tế Hanh)

Hay lại phải xếp thuyền, treo lưới ngay trong mùa cá, chờ một ngày bình yên.

Trường Sơn có còn là nơi ẩn bóng hòang hôn lãng mạn, có còn là "thế tựa sơn" kỳ vĩ để dân Việt tự tin nhìn ra biển lớn? Hay mai này đất đỏ bazan nhỏ máu khóc thương.

Thương câu hát núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng, lúa miền Nam chờ gió mùa lên. Miền Tây – đồng bằng sông Cửu Long có còn là vựa lúa no đầy, trù phú của miền Nam? Hay mai đây, dòng phù sa màu mỡ sẽ bị chặn lại từ những con đập đầu nguồn. Chín con rồng rồi sẽ từ từ tan mất vào biển khơi để lại cánh đồng mặn chát vì nước biển.

Mà nghe đâu, đầu nguồn sông Hồng cũng sẽ có những cái đập chặn nước như vậy.

Hai con sông lớn của đất nước, lại oái oăm, bắt nguồn từ những cao nguyên Tây Tạng, Vân Nam, trên đất người!

Cái đòn gánh miền Trung có còn nặng trĩu hai đầu, gánh hai vựa thóc của đất nước?

Nghĩ mà đau!

Thế đó, hát Tình Ca mà buồn quá, nhưng sao tận trong đáy lòng vẫn còn một niềm tin: chả lẽ đất nước mình không còn có ngày sáng tươi sau bao nhiêu máu xương đã đổ xuống? Mình không tin như vậy vì thấy còn chung quanh đây bao nhiêu tấm lòng.

Niềm tin như những câu hát :

Vì yêu, yêu nước , yêu nòi
Ngày Xuân tôi hát nên bài tình ca
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà
Lòng tôi đã nở như là đóa hoa.


Ngọc Dung
tháng 7/2009