Vũ Ngọc Toàn

Giả Vờ

Vũ Ngọc Toàn
10.5.2012

Tiếng hát Khánh Ly thường gắn liền với những ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Có những ca khúc rất hay về tình yêu kiểu ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau. Sỏi đá là vật cứng rắn, vô tri vô giác mà còn cần có nhau huống hồ gì những con người tình cảm với trái tim bằng thịt mềm yếu. Dù cho bạn còn trẻ hay đã già đầu hai thứ tóc, dù nam hay nữ, sống lẽ loi cô độc một mình buồn lắm.

Những ca khúc khác khi thì như những lời giải bày niềm vui nỗi buồn, nỗi cô đơn của chính tác giả, khi khác là một sự phơi bày những suy tư khắc khoải , như là lời thở than về thân phận con người quá nhỏ nhoi trước cái bao la của vũ trụ , về giới hạn của mỗi đời người trước cái vô cùng tận của thời gian kiểu bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé, bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi.

Xem tiếp...

Nhớ

Vũ Ngọc Toàn

Nhớ hồi mới lớn, có lần đọc được hai câu thơ thời tiền chiến:

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em anh nhớ lắm. Em ơi!

Hai câu thơ tổng cộng chỉ có mười bảy chữ mà tác giả đã dùng đến năm chữ nhớ, bèn nhớ luôn tới giờ! Nhớ hai câu thơ như thế nhưng lại không nhớ chắc tác giả là ai, phân vân không biết của Xuân Diệu hay Cù Huy Cận. Thời may sống vào thời đại mạng toàn cầu world wide web và cái gọi là thời kỳ bùng nổ thông tin Information Age, liền nhờ đến Google tìm kiếm để được xác định đó là hai câu thơ trong bài Tương Tư Chiều của Xuân Diệu, sáng tác năm 1936.

Xem tiếp...

Rơi Lệ Ru Người

Có những bài hát thoạt mới nghe qua, đã cảm thấy đó là một ca khúc hay. Tuy nhiên sự cảm nhận ấy chỉ là một sự cảm nhận mơ hồ, mông lung và chưa rõ ràng. Phải đợi đến lúc nghe đi nghe lại không phải chỉ một mà nhiều lần, hoặc đầu hôm trước giấc ngủ, hoặc những lúc nửa đêm chợt thức giấc, không gian quanh mình im lặng đến nỗi tưởng chừng như nghe được cả giọt sương rơi lẫn tiếng sóc chuyền cành, bạn ơi bạn tin tôi đi đến lúc đó cảm nhận của mình về ca khúc ấy sẽ thay đổi.

Rơi Lệ Ru Người của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là một trường hợp điển hình.

Xem tiếp...

Đi

13.1.2011

Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang
Mang hồn đi bốn phương trời
Ta đi rong chơi như là gió, như là mây
Đi tìm quên cơn mê này 

( Rong Chơi Cuối Trời Quên Lãng – Hoàng Thi Thơ)

 Khánh Ly trình bày


Ngày, rồi đêm, rồi lại ngày, thời gian không ngừng trôi và cuộc sống vẫn luôn đi tới không dừng, lúc êm đềm như một dòng sông lặng lờ chảy, khi vũ bão như thác lũ mưa nguồn, hoặc dồn dập như những đợt sóng, lớp sau tiếp nối lớp trước, vô cùng tận. Nhưng hôm nay lòng chợt bỗng cao hứng muốn lội ngược dòng thời gian để trở về những chuyến đi trong quá khứ, trước khi cái trí nhớ nhỏ nhoi nếu may mắn không bị bệnh tật hủy hoại, thì thời gian cũng làm cho nhạt nhòa.

Xem tiếp...

Đăng Nhập/Xuất